Thậm chí ngay lúc này đây, khi tôi đã lấy hết tàn dư năng lượng ra mà bật chiếc lap này lên, tôi vẫn thẫn người ra đấy, nhìn màn hình trống huơ với đôi mắt rỗng tuếch. Một ngày cứ thế đi đâu mất…
Chẳng thiết làm gì cả, chẳng muốn đụng vào những thứ lặp đi lặp lại – bởi chúng không có cảm xúc. Chúng vô hồn.
Tôi không thể cứ sống mòn thế này được. Tôi thèm khát một thứ gì đó mới. Một cái gì đó đủ hào hứng để kéo bản thân thức dậy mỗi sớm, thay vì cố nán lại trên giường để mơ nốt một giấc mơ. Đây có vẻ là giai đoạn êm đềm, không biến cố, không khổ đau, không tức giận hay ghét bỏ. Nhưng cũng thiếu đi những câu chuyện bé nhỏ đủ để khiến ta bật cười.
Tôi không biết, tôi chẳng biết mình đang viết gì. Tôi gõ những dòng này trong vô thức. Có lẽ tôi nên rửa mặt và đi ngủ, có lẽ nên đọc một quyển sách, hoặc lôi sách vở ra học bài. Có thể nằm xuống và xem một bộ phim.
Ôi không, mùa hè mà học hành sao? Mùa hè mà công việc sao? Tôi cũng chẳng muốn đọc bây giờ. Không có tâm trạng. Tôi không tìm được quyển sách giống như tôi.
Có lẽ tôi nên tự viết lấy cho mình một quyển sách. Viết về anh ta, viết về tôi, viết về những nỗi buồn và những cơn giận dữ.
Không, tôi cũng chẳng muốn kể chuyện riêng của mình cho thiên hạ cười chê. Đời tôi là một tấn phim hài, nhưng người ta mà cười lên nó, sẽ khiến tôi đau đớn. Có lẽ tôi sẽ cứ nằm đây, yên vị trong một góc căn phòng. Ngắm vệt sáng trên trần nhà chuyển từ vàng ánh trăng sang cam nhạt của bình minh buổi sớm. Nghe tiếng dế kêu lên tiếng lòng ai oán của chúng, thay vì nghe những nỗi buồn giả tạo nỉ non trên chiếc radio. Rồi tôi sẽ lại chìm vào cơn mơ, và mọi chuyện sẽ diễn biến theo một cách ma mị khó hiểu.
Yêu, tôi cần yêu và cần được yêu.
Kim Xuân
Find me on social media:
- Facebook: https://www.facebook.com/kimxuannnn
- Instagram: https://www.instagram.com/kimxuannnn/
- Fanpage: https://www.facebook.com/xusomauhongcuakimxuan/
- For work: kimxuan0904@gmail.com