Tôi vỡ tan để ánh sáng ngập tràn – Bianca Sparacino

Có một loại cảm xúc đẹp đẽ khó có thể tìm lại được – là khi mình nghe đi nghe lại một bản nhạc buồn và thực sự hòa mình vào nó. Từng thanh âm cứa sâu vào nỗi lòng, để rồi một ngày nào đó mình biết ơn vì đã cảm nhận được mọi cảm xúc của mình một cách sâu sắc.

Ngay lúc này đây, bản nhạc buồn mình từng nghe đi nghe lại giờ thật đỗi bình yên. Không còn cảm thấy khổ đau, dằn vặt, hay bất cứ cảm xúc nặng nề nào nữa. Tất cả mọi thứ còn lại là sự vỗ về, là niềm tự hào rằng bản thân đã vượt qua những tháng ngày như thế.

Mình cảm thấy từng câu, từng chữ trong cuốn sách này như đang nói về câu chuyện mình đã trải qua. Cuốn sách đến với mình vào thời điểm mình cảm thấy bản thân không còn bị ràng buộc bởi quá khứ nữa. Mình tha thứ cho tất cả những gì trong quá khứ, và mình đã để nó ngủ yên. Giống như nghệ thuật dát vàng vào những vết nứt của đồ cổ, vết thương là nơi ánh sáng đi vào trong bạn. Mỏng manh là để trưởng thành, dịu dàng chính là mạnh mẽ. Có lẽ mình sẽ khóc suốt quãng thời gian đọc cuốn sách này mất, nếu mình cầm cuốn sách lên vào một lúc đang khổ đau. Nhưng đến giờ phút này, cuốn sách như để mình ôn lại rằng bản thân đã mạnh mẽ thế nào, và giờ đây mình có thể hoàn toàn tin là mọi thứ đã được chữa lành.

Không sao cả nếu có những lúc ta không hạnh phúc, không vui vẻ, không tích cực. Nếu cứ giả vờ rằng mình ổn, giấu nhẹm đi mọi thứ, nỗi khổ ấy có thể nhân lên gấp vạn lần và nhấn chìm ta mất. Hãy cứ buồn đau, và vỗ về sự buồn đau ấy một cách thật dịu dàng. Giống như cảm giác dòng nước mát lành cuốn đi những gì dơ bẩn, cảm giác lớp mặt nạ giấy mát lạnh chườm vào làn da ta, cảm giác mềm mại của chiếc gối ôm ấp lấy một tâm hồn mỏi mệt, hãy cứ đi tìm kiếm những cảm giác vỗ về. Ta muốn sống trong ký ức về một buổi chiều mưa được ngủ vùi trong chăn ấm áp, hay muốn sống trong ký ức về một đêm lành lạnh dạo vòng quanh phố phường. Có những cảm giác sẽ không trải qua thêm một lần nào được nữa, nhưng phải để chúng ra đi thôi. Có thể cái kết không được tốt đẹp, nhưng những ký ức trước đó không hề có tội để bị bóp méo và làm xấu đi theo người đã không còn ở bên.

Người ấy rời đi không phải vì họ không yêu bạn, mà vì họ đã từng trải qua những thương tổn từ trước đó rất lâu rồi, nhưng họ vẫn chưa sẵn sàng để chữa lành nó và tiếp tục bước đi. Mình cứ đọc đi đọc lại những đoạn ấy, rằng người ấy rời đi không phải vì họ không yêu bạn, và mình cảm thấy mọi thứ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những gì chúng ta thấy là những gì họ cho chúng ta thấy, kết hợp cùng những suy đoán chưa ai kiểm chứng được của chính bản thân mình. Đôi khi trực giác đúng, nhưng cũng có lúc tất cả mọi khổ đau đều từ suy diễn của chính mình mà ra. Nếu tổn thương là để lần tới mình cẩn trọng hơn trong một mối quan hệ, mình cũng đồng ý rằng điều này không sai. Nhưng mình vẫn sẽ yêu họ với con mắt ngây thơ nhất, như chưa hề có lừa dối, lợi dụng, hay khổ đau nào từng xảy ra. Thật không công bằng nếu phán xét bất kỳ ai bằng một chiếc lens đã bị vẩn màu của chuyến đi cũ. Lau sạch, bắt đầu một hành trình mới, hãy cứ ngây thơ như cô bé 15 tuổi ngày nào.

Mình chẳng chọn được một chiếc quotes nào mình thích nhất, vì mình không thể trích dẫn cả cuốn sách ra đây được. Mình chọn đọc sách trong một chiều hoàng hôn, nhưng mình nhìn cuốn sách qua một lăng kính màu hồng. Nếu mình đọc cuốn sách này sớm hơn, mình vẫn sẽ trải qua hết những ngốc nghếch, vẫn tin người đã không còn bên cạnh như trước đây đã từng. Nhưng lúc này đây mình đọc, mình khép lại, gọn ghẽ cất những nỗi buồn lên kệ tủ như một chiếc album cũ kỹ bám bụi. Chẳng việc gì phải vứt hết đi kỷ niệm, dù vui, dù buồn. Một ngày nào đó ta sẽ cần đến nó, để ta mạnh mẽ hơn.

Kim Xuân.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: