Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

8 giờ sáng, ngày trong tuần, ở nhà. À, không phải nhà, chỉ là căn phòng mình thuê trong một thành phố lớn. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Mọi thứ bỗng hơi mơ hồ, khi mình nhớ về những tin tức đầu tiên của đợt bệnh dịch lần này. Từ khóa “Vũ Hán” xuất hiện tràn lan, nhưng mình – cũng như những ai không nằm trong tâm dịch, chưa lo lắng đến thế này. Gia đình mình ăn Tết, mọi thứ vẫn vui vẻ, vẫn nghe thấy những tin tức trên thời sự, nhưng nghĩ rằng đó là chuyện ở một nơi nào đó xa xôi lắm.

Mùng 6 Tết, mình quay trở lại đi làm. Mọi thứ vắng lặng, à, có lẽ là do Tết còn chưa hết. Mọi người bắt đầu đi mua khẩu trang, và hoảng loạn vì không tiệm thuốc nào còn bán khẩu trang nữa. Sau đó là tới nước rửa tay khô – thứ mà mọi người từng nghĩ chỉ có mấy đứa rảnh hơi mới dùng tới (may mắn sao mình có thói quen đem theo bên người từ hồi học cấp ba rồi) thì đặt hàng cũng bị cancel. Mình hốt hoảng gọi về nhà, mọi người có mua được khẩu trang không? Nhà mình bảo mình làm quá, thế nhưng cũng bắt đầu lo lắng khi đi chợ hỏi khẩu trang đã tăng giá từ bao giờ.

Nhân viên nhà hàng bắt buộc phải đeo khẩu trang suốt quá trình làm việc, và những chai cồn sát khuẩn bắt đầu xuất hiện trên quầy lễ tân.

Rồi mình cũng mua được khẩu trang, nhưng mình đã nghĩ, à chắc một hai tuần sau mọi chuyển ổn lại thôi, nhưng số khẩu trang hết dần, còn tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.

Các cuộc họp căng thẳng dần, nhà hàng, trung tâm thương mại bắt đầu vắng khách. Mọi chuyện sẽ qua thôi nhỉ, vài tuần với khẩu trang và nước rửa tay là xong đúng không?

Trường học cho học ở nhà, sinh viên có kỳ nghỉ Tết dài tới gần 2 tháng rồi. Các công ty bắt đầu cắt giảm nhân sự, cho nhân viên Work from home. Thông báo đầu tiên: các quán bar, pub buộc phải tạm ngưng hoạt động. Thông báo khẩn tiếp theo: các nhà hàng, cơ sở kinh doanh F&B trên 30 chỗ, các quán cắt tóc, nơi làm đẹp… cũng tạm ngưng hoạt động. Người ta sẽ làm sao để ăn? Mình đã nghĩ rằng người ta sẽ không bắt tạm ngưng hoạt động những nhà hàng đâu, nhưng có lẽ mọi chuyện đã nghiêm trọng quá rồi.

Lights off, hope on ⛅️

Thói quen của mình là mỗi lần đi về, dù 5h hay 9h, cũng ngó xem nhà hàng nay khách đông không. Nhìn người ta ăn, gia đình người ta hạnh phúc quây quần là mình thấy ấm lòng rồi. Hôm qua thì đèn đều tắt hết, không chỉ nhà hàng mình mà cả đoạn đường về cũng âm u theo.

Giờ mình có một tuần ở nhà, không phải làm việc, chỉ là ở nhà thôi.

Xét về mặt tích cực thì mình sẽ tận dụng một tuần này để ăn uống healthy, để blog (biết đâu là vlog^^), để đọc sách, để cuối cùng cũng lôi sách vở ra ôn IELTS. Đó là mấy thứ luôn muốn làm, và luôn biết là tốt cho bản thân mình, nhưng lại quá bận rộn để chia ra một chút thời gian.

Mẹ cũng lo lắng, mẹ bảo hay về quê đi. Thôi, ở đâu thì ở yên đó, hy vọng mọi thứ nhanh ổn định trở lại.

Chúng mình có lẽ sẽ không biết được ngày mai sẽ ra sao, đó là những câu nói từng rất vô nghĩa, nhưng giờ diễn tả đúng nhất tình cảnh bây giờ. Sự bận rộn, đuổi theo những công việc và những thứ lấp lánh, khiến ta nhận ra mình đã có lỗi với bản thân trong một thời gian dài. Về nhà trong tình trạng uể oải, chăm sóc da một cách tạm bợ, ăn uống qua loa và ngủ không đủ giấc, mình chẳng nhận ra mọi thứ đó xấu thế nào. Cho đến một ngày, chuẩn bị đi ngủ mà không còn vấn đề gì lo lắng ngoài việc làn da có vài ba vết nám, vui vẻ tỉnh giấc không phải trong tiếng báo thức đáng ghét. Mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn.

Sắp xếp tâm trí bạn, sắp xếp căn phòng của bạn, laptop của bạn, email của bạn. Đọc những cuốn sách mà bạn còn bỏ dở, và chuẩn bị cho một màn quay trở lại hoành tráng nào! Mình tin vào Việt Nam, mình tin dịch sẽ sớm lùi.

Kim Xuân

Nguồn ảnh: Kim Xuân

Follow me on social media 💕

✨ Instagram: https://www.instagram.com/kimxuannnn/

✨ Facebook: https://www.facebook.com/kimxuannnn

✨ Youtube: https://www.youtube.com/channel/UCLnPweNueePzl78diRnRaTw

10 bình luận cho “Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

  1. Hi bạn,

    Trước tiên mình muốn gửi lời chúc sức khỏe đến bạn và gia đình trong khoảng thời gian khó khăn này. Luôn ghi nhớ rằng trong mọi lúc mọi nơi thì sức khỏe luôn là điều quan trọng nhất.

    Tiếp đến, mình muốn gửi lời chia sẻ đến những khó khăn mà bạn và gia đình đang gặp phải. Nhưng ít nhất vẫn còn đang sinh hoạt thoải mái hơn hẳn những chiến binh đang từng ngày từng giờ đối mặt trực tiếp với dịch bệnh, đặc biệt là nhân viên y tế, quân đội, công an, và nhiều người tình nguyện khác nữa.

    Cuối cùng, mong rằng bạn cũng đã có tham gia ủng hộ việc chống dịch bằng cách nhắn tin, theo như lời kêu gọi của Chính phủ.

    Tất cả mọi công dân đều đồng lòng, chắc chắn Việt Nam ta sẽ chiến thắng trong cuộc chiến với Cô Vi.

    Chúc vui 🙂

    Đã thích bởi 1 người

    • Chào bạn,

      Cảm ơn bạn vì lá thư với những chia sẻ chân thành. Mình vẫn luôn biết ơn mỗi ngày, và đau lòng khi nhìn thấy những tin tức mới, những hình ảnh chia sẻ, những bài báo về những anh hùng xung quanh chúng ta trong mùa dịch. Những điều có thể làm đều đã được làm. Và nếu có thể giúp gì hơn nữa, mình sẽ cố gắng góp sức nhỏ bé của mình vào thêm.

      Chúc bạn và gia đình bạn nhiều sức khoẻ, an toàn đi qua mùa dịch nhé!

      Have a nice day!

      Thích

Bình luận về bài viết này